Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

/

Chương 5: 5: Đại Thuận Nhị Thuận

Chương 5: 5: Đại Thuận Nhị Thuận

Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Miêu Tể Yếu Cật Thảo

4.483 chữ

09-07-2023

Sau khi Triệu Chanh xem sơ qua ít lương thực trong nhà, sau đó bước ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy trước cửa có một cái cây không to không nhỏ, gốc cây to bằng miệng bát, dưới gốc cây là một bụi cỏ tranh cao gần bằng nửa người, kế bên phòng có nửa bên vách tường dùng gỗ dựng thành 3 cây chụm lại với nhau tạo thành cái lều nhỏ, bên dưới có bùn nhão người nhà nông thường làm bếp lò.

Nửa bên trái phòng đi ra ngoài hơn hai bước chân bên kia cũng có một cái lều, nhưng nó chỉ đơn giản được dùng bắp ngô để cột tường, bên kia hẳn là hố xí cùng với chuồng heo chuồng gà các loại, kết cấu nhà nông bình thường đều như thế.

Nhưng mà Lâm Kiến Thành đã không có vợ hơn hai năm, chuồng gà chuồng heo sớm đã hoang phế, chỉ còn mỗi cái hố xí là còn dùng, Triệu Chanh đi qua xem một chút, trong chuồng heo chất đống đồ không tính là nhiều củi đốt lửa, chung quy chỉ là chút cành lá cỏ khô.

Triệu Chanh khi còn bé đã theo bà ngoại sống qua ngày, cô cũng lớn lên ở nông thôn, biết loại củi này căn bản đốt cũng không cháy được bao lâu, người nông dân chỉ dùng loại củi này để nhóm lửa, những lúc khác thì không thích hợp dùng loại củi “mềm” này, vừa nhìn sơ liền biến Lâm Kiến Thành không mấy khi quan tâm đến cái nhà này.

Xem ra trái tim người đàn ông này đã ở bên ngoài rồi, cái nhà này đối với hắn là một gánh nặng chỉ muốn vứt bỏ đi cho xong, cũng không biết thật sự thời gian tới cô bỏ đi, có chăng hai đứa trẻ trong nhà kia sẽ thành những đứa trẻ mồ côi xin ăn trăm nhà hay không.

Những ý nghĩ này chỉ là tùy ý nhoáng lên, nhưng vẫn không hề làm lay động suy nghĩ muốn bỏ trốn của Triệu Chanh.

Tuy rằng người khác đáng thương, nhưng Triệu Chanh không hề cảm thấy mình nên bởi vì đồng tình thương hại mà ở lại nơi hoang phế này cả đời.

Nhiều lắm chờ sau này cô vào thành phố lập nghiệp có năng lực hơn rồi sẽ quay lại nghĩ cách giúp đỡ hai anh em này một chút, chung quy coi như là giúp đỡ trẻ em ở khu nghèo khó.

Nghĩ đến đây, Triệu Chanh đã ôm bó củi trở lại cái bếp nhỏ, hỏi đứa bé diêm ở đâu.

Lâm Đại Thuận thấy bộ dạng Triệu Chanh như muốn nhóm lửa nấu cơm, vội vàng từ trong túi quần lấy ra một hộp diêm đưa cho cô.

Triệu Chanh liếc nhìn một cái, thấy trên tay đứa bé hơi bẩn, ở nông thôn quanh năm suốt tháng trẻ em không được tắm rửa sạch sẽ cũng là bình thường, dần dần trên da sẽ có một tầng da xám đen như vỏ khô, nhìn bẩn bẩn khó chịu.

Nhưng Triệu Chanh cũng không chê, dù sao hiện tại cô cũng không kém gì thằng bé này là bao.

Cuộc sống khổ sở hơn nữa cũng không phải Triệu Chanh chưa từng trải qua, khi còn bé cha mẹ cô đã không còn, bà nội cũng không cần cô, Triệu Chanh đành đi theo bà ngoại lớn tuổi sống qua ngày, khi đó cô chỉ mới mười hai tuổi nhưng cậu mợ mỗi ngày đều bắt cô phải làm việc quần quật, mỗi ngày cô đều phải sống trong hoàn cảnh vừa mệt vừa đói lại rét run.

Cô còn nhỏ tuổi, mỗi mùa đông giá rét đứng ở trước cửa nhà ngoại giặt chăn, đã không ít lần cô nghĩ muốn nhảy sông chết cho xong, cuối cùng không phải cô cũng đã cắn răng suốt quãng thời gian đó chống đỡ rồi bây giờ cũng qua ư?“Con với em trai con tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”Triệu Chanh ngồi xổm trước cửa bếp vừa châm lửa vừa thuận miệng hỏi Lâm Đại Thuận.

Thật ra trước khi tới bà mối đã từng nói qua, nói rằng vợ trước của Lâm Kiến Thành vì khó sinh mà mất, khi mất để lại hai đứa trẻ nhỏ, một đứa là Lâm Đại Thuận năm tuổi, đứa còn lại là Lâm Nhị Thuận hai tuổi.

Nhưng mà Triệu Chanh vẫn hỏi, muốn cho đứa nhỏ chủ động nói với cô mấy thứ này, xem như trình tự làm quen nhau vậy.

Lâm Đại Thuận đương nhiên không biết Triệu Chanh đã biết, giơ tay lau nước mũi, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh: “Tôi tên là Lâm Đại Thuận, năm nay năm tuổi, em trai tôi là Lâm Nhị Thuận năm nay hai tuổi.

”Lâm Nhị Thuận tuy rằng tuổi còn nhỏ và bởi vì không có người dạy dỗ tử tế nên bây giờ vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát, nhưng đối với đồ ăn lại vô cùng mẫn cảm, lúc thấy Triệu Chanh nhóm lửa liền nghĩ đến lúc anh trai nhóm lửa.

Biết rằng sau khi đốt lửa sẽ có đồ ăn, vì vậy lúc này cũng ngồi xổm bên cạnh anh trai, cắn ngón tay, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào lửa trong bếp.

Đột nhiên vừa ngồi xuống nghe anh trai gọi tên mình, Lâm Nhị Thuận quay đầu nhìn anh trai, xác định là miệng anh trai mấp máy nhưng không có ăn gì, mà anh gọi tên mình cũng muốn phải có ý muốn cho mình ăn cái gì nên tiếp tục quay đầu nhìn bếp lửa.

Mắt Lâm Nhị Thuận to không phải là được chăm sóc tốt mà như vậy, mà do bởi vì người quá gầy, đầu có vẻ hơi lớn, gò mó không có thịt nên mắt tự nhiên nhìn cũng to ra.

.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!